Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi Tác giả: JenRee Nguyễn Thể Loại: Ngôn Tình
"Bởi vì quá yêu, quá để tâm nên tự tìm lấy thương tổn cho chính mình. Tôi không muốn yêu anh quá sâu đậm để rồi khi anh ra đi tôi không thể vực dậy được". Tôi ngước nhìn ra phía cánh đồng hoa hướng dương vàng rực có vài tia sáng cam vàng của ánh mặt trời trong buổi chiều tà, ánh mắt có vài phần lo âu khó hình dung.
Hàn Phong quay mặt tôi sang phía hắn ta, dùng ánh mắt thăng trầm khó hiểu nhìn tôi, giọng nói chắc nịch:
" Tôi sẽ không rời đi và em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi".
Không biết tại sao ngay lúc này đây khóe mắt tôi lại long lanh ánh nước. Hàn Phong chậm rãi lau khóe mắt tôi rồi từ tốn mà hôn lên chúng, lồng đôi bàn tay to lớn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, dang tay ôm lấy tấm lưng ấm áp, hạnh phúc mà mỉm cười.
Chương 1: Cái chết của ba
Bầu trời tối đen bao trùm lấy Thủ đô Hà Nội. Gió rít lên từng cơn lạnh ngắt ngấm vào từng lớp da thịt. Đường phố đông đúc, chật chội với những dòng người dòng xe sau một ngày làm việc mệt mỏi chen lấn nhau để kịp về nhà; tránh đi cái giá lạnh thấu xương thịt của mùa đông Hà Nội. Thế mà quán bar Black & White vẫn đông người như mọi khi. Có lẽ Black - màu đen u tối ám chỉ cái địa ngục của phụ nữ còn White - màu trắng thanh khiết, thiên đường của bọn đàn ông, thật là trái ngược mà. Lúc này không còn tiếng nhạc xập xình cả những ánh đèn đầy màu sắc cũng đã tắc liệm, thay vào đó dưới ánh đèn mờ ảo từ ngoài đường hắc vào khung cửa sổ lớn là tiếng la hét đầy sợ hãi và mùi máu tanh của nạn nhân xộc vào mũi. Cảnh tượng hiện giờ như thần chết vừa ghé thăm khiến ai cũng phải khiếp sợ. Những vị khách ở đây chứng kiên từ đầu đến cuối, dù khó chịu đến mấy cũng không ai dám hé nữa lời vì sự có mặt của Hàn Phong - Lão đại giới giang hồ.
Ba Hàn Phong là ông trùm của một băng đảng khét tiếng khắp thế giới, bây giờ Hàn Phong là người tiếp quản các địa bàn địa bàn , từ bắc xuống nam ở đâu cũng có tay sai của hắn. Hắn ta đang ngự trên chiếc ghế dài của quán bar , khoác trên người bộ vest đen xám như khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói mờ từ điếu thuốc lá. Bọn tay sai của hắn mặt ai cũng lạnh như băng đang vây lấy một người đàn ông đã đứng tuổi nằm co ro dưới nền đất, toàn thân bầm dập, khóe miệng rỉ máu. Không gian lúc này im phăng phắc chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông kia. Ông ta cất tiếng van xin trong đau đớn:
- Xin anh...cho tôi gọi...một cuộc điện thoại cho gia đình.
Mặt hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, khóe môi nhếch lên đôi chút nửa cười nửa không. Tách - tiếng búng tay ra hiệu cho Vũ- kẻ thân cận của hắn. Vũ như hiểu ý, đưa điện thoại ra trước mặt người đàn ông. Người đàn ông tay ôm bụng tay nhận điện thoại từ Vũ, miệng không ngừng cảm ơn hắn:
- Cảm ơn...cảm ơn anh Phong.
Ông ta căng con mắt bị bầm tím toàn thân bầm dập, đôi tay run run bấm từng con số cẩn thận rồi đưa lên tai. Chưa đầy 30 giây, đầu giây bên kia đã có người nghe máy. Với nét mặt vui mừng người đàn ông vội nói trong tiếng ho khan:
- Bố đây...khụ khụ, con nói với mẹ đừng lo lắng chút xíu nữa bố sẽ về với mấy mẹ con...khụ khụ.
- Vâng, con sẽ nói với mẹ. Nhưng giọng bố không ổn, bố bị đau ở đâu à?-- Giọng nói trong trẻo của người con có chút ân cần hỏi.
-Không, bố chỉ bị cảm nhẹ thôi...uống thuốc là hết ngay mà, con đừng lo... .Thôi con ngủ ngoan...nhé!-- Người đàn ông vừa nói vừa nén cơn ho đang sắp sửa trào ra.
- Bố chắc chứ con thấy không nhẹ đâu.
- Bố chắc mà con đi ngủ sớm đi... khụ.
- Nhanh về bố nhé, mẹ với con ngủ trước đây. Bye bố !!!
Tút...tút. Tín hiệu cho thấy đầu dây bên kia đã dập máy người đàn ông mới thở phào tay run run đưa điện thoại cho Vũ.
- Cảm...ơn anh
- Cảm động nhỉ, làm tôi sắp khóc rồi đây. Xong chuyện rồi thì biết bổn phận mình phải làm gì chưa. HẢ!!!--Từ hả được hắn nhấn mạnh và quát to.
- Tôi..tôi biết rồi.-- Người đàn ông run giọng đáp rồi chạy ra khỏi cửa quán bar nhanh chóng vụt ra dòng xe tấp nập.
x x x
Cơn buồn ngủ ập đến tôi không thể cầm cự được thêm nữa, tôi nhìn lên đồng hồ - bây giờ đã 1h hơn rồi. Mở cửa phòng, tôi hỏi mẹ trong với sự ngái ngủ:
- Oáppp...Mẹ ơi, bố đã về chưa ạ?
- Chưa, nhưng chắc sắp rồi. Con buồn ngủ thì ngủ trước đi nhé.
Bước lên giường tôi tự hỏi trong mơ màng làm sao mà mẹ tôi có thể thức khuya được như thế, vô thức tôi ngủ lúc nào cũng không hay.
x x x
Sáng hôm sau, những ánh nắng len qua khe cửa sổ phòng ngủ, xoa nhẹ lên đôi má tôi cảm giác ấm áp dễ chịu. Tôi vươn người ngồi dậy trong sự cám dỗ của chiếc giường êm ái. Tôi cất tiếng gọi mẹ trong cơn ngáp dài, tay không ngừng dụi mắt:
- Mẹ ơi!--Nhưng đáp lại tôi chỉ là bầu không gian yên tĩnh.
Tôi bắt đầu ngày mới với việc vệ sinh cá nhân. Ọt ~ ọt bụng tôi đang đánh lộn từng cơn, chưa kịp thay đồ ngủ tôi đi thẳng xuống nhà bếp để xem trong tủ lạnh còn gì lót cái bụng không. Có một tờ giấy nhắn mẹ tôi để lại. Mẹ có chút việc phải đi gấp, cháo hôm qua còn mẹ đã hâm lại để trên bếp, đói thì lấy mà ăn nhé^^! Mẹ muôn năm tưởng không còn gì mà cho vào bụng chứ. Hura Hura
Cầm khay đựng tô cháo thịt bằm đang nghi ngút khói, mùi thơm phức và một ly nước ép cam ngon ngọt tôi đi lên phòng khách, tay với remote bật ti vi theo thói quen.
Tạch! Choang! Cái khay cùng với tô cháo và ly nước rớt xuống đất vỡ tan tành, những miếng thủy tinh văng tứ tung, chân tôi bất giác bước về phía sau để tìm kiếm cái ghế đột nhiên dẫm phải cả mảnh vỡ thủy tinh thế là tôi bị cứa vào chân máu loang ra đỏ hết tấm trải sàn. Nhưng lúc đó tôi không thể cảm nhận được cơn đau mà tai chỉ ong ong khi nhìn thấy hình ảnh trên ti vi - một người đàn ông người bê bết máu nằm giữa đường thành phố, tôi không tin vào mắt mình vì người đó không ai khác là bố tôi. Cô phát thanh viên truyền hình không ngừng nói: Một người đàn ông trung tuổi tối hôm qua đã băng sang đường đột ngột, một chiếc xe tải không phanh kịp và đã gây ra sự việc đáng buồn này. Ai là thân nhân của nạn nhân xin đên nhận thi thể.
Mặt tôi tối sầm lại nước mắt thi nhau chảy ròng trên mặt lúc nào không hay. Tôi khoác lấy cái áo khoác dài của mình, với những động tác luốn cuốn tôi đẩy cửa chạy thật nhanh đến chỗ bố. Với đôi chân đã đông máu tôi bước khập khiễng trên con đường xảy ra tai nạn - nơi mà bản tin ban sáng nhắc đến vẫn còn nhiều con người hiếu kì vây quanh, tôi cố len qua đám đông và khừng người trước thi thể được phủ khăn trắng, máu loang dưới đất đã khô mang màu đỏ sẫm, đúng là bố tôi đã rời khỏi thế giới này từ tối hôm qua sao. Ngồi cạnh thi thể bố là một người phụ nữ đứng tuổi đang khóc nấc không thôi - không ai khác đó là mẹ tôi.
Chương 2: hãy mạnh mẽ lên Trần Uyển Nhi
Nhà tôi không có họ hàng thân thích nào cả vì ba tôi là 1 cô nhi, chỉ có chòm xóm láng giềng đi thăm viếng. Mẹ tôi vì quá đau khổ mà trở nên kiệt quệ, người gầy ôm xanh xao trông thật khó coi, trên mặt hãy còn đang vương nứơc mắt. Mọi người đều hỏi han, bảo ban mẹ; bà chỉ gật gật đầu thế nhưng mỗi cái gật đầu ấy là 1 lần nước mắt tuôn rơi. Tôi cố gắng an ủi đông viên, ở bên cạnh mẹ để an ủi bà, giúp bà vượt qua được nỗi đau này cho bà còn cảm nhận được tình thân của 1 cô gái nhỏ như tôi để bà có thêm nghị lực sống
Tôi nhất quyết không rơi 1 giọt nước mắt nào trong tang lễ cũa ba vì tôi biết mẹ tôi vẫn cần có tôi thế nên yếu đuối là điều không thể chấp nhận được. Song, tôi đâu phải người được sắt đá tạo ra, tôi chỉ là người bình thường biết đau biết buồn chứ, chỉ là không để ai biết mà thôi. Tôi ngồi co ro trong góc phòng, dùng thứ đen mịt ấy bao phủ con người nhỏ bé như tôi đây. Tôi nhớ ba- người đàn ông đôn hậu được thượng đế ban tặng để tôi gọi ông 1 tiếng ba ơi! Thế nhưng cái ngày định mệnh ấy lại đến nhanh hơn tôi tưởng, 1 người có tên là thần chết đã cướp ông đi trong khi tôi còn chưa kịp báo hiếu. Tôi đau đớn thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn tưởng chừng như không thể có...
Sáng hôm sau tôi thức dậy khi ông mặt trời còn đang yên giấc, lọ mọ ngồi dậy tôi vươn vai cho tỉnh ngủ. Bước vào nhà vệ sinh tôi nhìn vào chiếc gương đang ngự trị trên đó. Tôi thấy 1 cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bù bết lại trên khuôn mặt đang đẫm nước và 2 con ngươi vô hồn khiến người khác khiếp sợ. Chắc rằng người trong gương không phải tôi không phải Uyển Nhi nghịch ngợm của ngày nào. Nhất định không phải, không phải tôi...
Bước đến trường với dáng vẻ đầy mệt mỏi . Ông mặt trời đã tỉnh hẳn nhô lấp ló và ban phát ánh nắng ấm áp cho vạn vật để chào đón 1 ngày mới. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, xanh lắm chứng tỏ hôm nay là 1 ngày nắng đẹp trời trong. từng đám mấy bay lượn dập dềnh như cơn sóng theo thùy triều lúc lên lúc xuống. Họa mi hát véo von hòa hợp cùng tiếng xì xào của cây lá hòa thành bản nhạc du dương tuyệt diệu. Gió khẽ lay thồi mái tóc tôi mang theo hương thơm của cỏ lá, hơi lành lạnh của tiết trời cuối đông. Nhìn trời ngắm đất, tôi đã đến trường đại học K-star từ lúc nào.
Tôi chọn 1 cái bàn cạnh cửa sổ, ngồi ngắm nhìn đàn bướm xinh đẹp đang bay lượn trong khuôn viên của trường mà bất giác mỉm cười đâu để ý rằng trước mặt đã có 1 chàng trai anh tuấn đang đứng. Cậu ta nói :
- Xin chào! Tôi là Hoàng Gia Khang, tôi có thể ngồi cùng bàn với cậu không?
Nghe có tiếng nói tôi quay đầu lại lịch sử mỉm cười:
- Được chứ .Tôi là Trần Uyển Nhi.
Gia Khang vừa ngồi xuống vừa nói: Cái tên rất đẹp
-Cảm ơn. Tôi đã có bạn rồi tôi không cô đơn nữa, tâm trạng vui vẻ tôi nói chuyện không ngớt cùng Gia Khang từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ra về, chúng tôi còn trao đổi cả số điện thoại lận cả địa chỉ nhà.
Tôi tay xách nách mang rất nhiều thức ăn tự nhủ sẽ nấu cho mẹ một bửa ăn hoành tráng vì dạo này bà rất ốm.
- chào mẹ! Thấy bà chuẩn bị đi vào phòng tôi cất tiếng.
Mẹ tôi chỉ đáp 1 chữ \\\ ừm \\\ gỏn lọn rồi xoay nắm cửa bước vào phòng.
Tôi thay nhanh đồ rồi bắt tay vào làm nhưng còn thiếu vani và 1 số đồ dùng thế là đành phải ba chân bốn cẳng mà chạy đi mua. Thật may mắn cho tôi mua được rất nhiều đồ mà còn không phải xếp hàng nữa chứ đúng là ngoại sức tưởng tượng của tôi. Trời lúc này đã nhá nhem tối chẳng bù cho khi nãy sáng chưng. Tôi kéo cao cổ áo cho không khí lạnh không thể tràng vào mà chạy ù về nhà.
Eo ơi, tôi muốn về thì phải đi qua 1 đoạn đường khá tối vì lúc nãy sáng nên tôi không sợ, nhưng giờ tôi chẳng còn tượng tượng được tối hay sáng nữa cứ chạy ngay về nhà là chắc ăn nhất. Tôi chạy thật nhanh rồi tự dưng đụng phải 1 bức tường thịt.
- Ui da. Tôi vừa đứng lên vừa xoa cái mông đau ê ẩm.
- Em gái đi đâu đấy ? 1 đám lu manh chưng ra bộ mặt ghê sợ làm tôi kinh hãi.
Tôi lắp ba lắp bắp như tẻ con tập nói:
- Mấy người làm gì thế hả? Còn không mau tránh xa ra , tôi la lên bây giờ.
Mấy tên đó cười to rồi bỗng 1 tên xông tới bịt lấy miệng tôi, lôi tôi vào 1 cái hẻm tối. Tôi hoảng sợ khóc lên, nói trong nước mắt:
- Xin mấy người tha cho tôi, tôi không có tiền đâu
1 tên trong chúng tiến tới theo suy đón của tôi thì có lẽ hắn ta là lão đại, hắn ta dùng bàn tay chai sần vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi thấy buồn nôn quá. Hắn dùng bộ mặt biến thái áp sát vào mặt tôi ý muốn hôn, tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Thình lình hắn kéo bung một vạt áo của tôi, hoảng sợ cùng cực tôi kinh hãi hét toáng lên:
- Cứu tôi với.
Tiếng hét của tôi đã làm chúng dừng 1 chút rồi, chát, trên mặt tôi đã hằn lên 5 ngón tay. Thế là hết tôi biết chắc rằng sẽ không ai có thể giúp được tôi vào lúc này, đành buông xuôi mà nhắm mắt. Thế nhưng cái tên biến thái ấy đã được 1 người nào đó kéo ra khỏi người tôi. Tôi mở mắt, 1 chàng trai phong lưu tuyệt đẹp như chàng hiệp sĩ đã đứng chắn trước mặt bảo vệ tôi. Anh ta tay đấm chân đá với kỹ thuật thành thạo chẳng mấy chốc đã hạ gục được bọn chúng.
Khuôn mặt lạnh như băng, anh ta đưa cho tôi chiếc áo vest rồi bảo:
- Đi. Tôi đưa cô về.
-Cảm ơn
Thế là tôi lót tót theo sau anh ta khuôn mặt đỏ bừng bừng. Ra đến đường lớn anh ta nói:
- Về thôi.
Theo phản xạ bình thường, tôi ngước mặt lên định nói cảm ơn 1 lần nữa nhưng lời chưa kịp thoát ra thì tôi như bị đông lại:
- Anh là Hàn Phong sao?
Thấy vẻ mặt tôi , Hàn Phong nhìn khó hiểu rồi gật đầu chỉ vào trong xe ý bảo tôi mau lên xe anh ta đưa về. Tôi nhìn anh ta hồi lâu rồi lên tiếng:
- Không cần đâu. Tôi không cảm ơn anh nữa tôi rút lại.
Cái kẻ độc ác máu lạnh như hắn ta thì chết 1 vạn vạn lần cũng còn chưa đủ. Bàn tay đã sớm nhuốm đầy máu tươi tanh tưởi, cho dù có cứu tôi 1 vạn lần đi chăng nửa cùng lắm thì giảm nhẹ được 0,000000000001% tội lỗi so với những gì mà hắn đã từng làm nói cảm ơn hắn à? Chưa sỉ vả vào mặt hắn là may rồi.
Thoáng khó hiểu, Hàn Phong nói:
-Tại sao?
- Cái người chuyên làm chuyện ác nhân thất đức như anh thì có cái gì mà tốt để người khác cảm ơn chứ? Ở thời cổ đại thì anh đã bị truy sát mà chết quách rồi, còn ở đây thì pháp luật đã mau chóng bắt anh rồi. Uả? Sao anh còn chưa bị bắt nữa nhỉ?
Hàn Phong nghe tôi nói thì thoáng ý cười nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vốn có . Hắn ta cười nhếch môi:
- Cô rất khá. Người đầu tiên dám nói thế.
Nói rồi Hàn Phong đưa tay vào túi quần...
-Anh, Anh định làm gì? Stop, chờ chút.
Tôi chạy vòng sang bên kia nói to:
- Định lấy súng bắn tôi à? Đừng có mơ, tôi đi đây
Tôi chạy đi mà đâu hay Hàn Phong lại đang mỉm cười cơ chứ. Hắn ta vào trong xe lấy 1 bao thuốc lá mà lúc này người nào đó gọi là súng . Nhả 1 làn khói mờ mờ ảo ảo, hắn ta thoáng ý cười nói với Vũ:
- Điều tra cho tôi, tôi phải làm cho cô ta phải suốt đờ ghi nhớ cái tên Hàn Phong này.
Thoáng ngạc nhiên vì sự kỳ lạ của hắn ta, Vũ bình tỉnh lại nói:
- Vâng , Tôi biết thưa anh.
Anh ta thầm nghĩ: Có lẽ với cô gái này sẽ có nhiều điều ngoại lệ đây.
Ung dung nhảy chân sáo về nhà tôi vừa làm cơm vừa nghỉ đến dáng vẻ của Hàn Phong mà mỉm cười ngây ngốc. Có biết đâu đây sẽ là 1 bước ngoặc lớn trong cuộc đời của tôi...............
Chương 3: Điều đề nghị bất ngờ
Bên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp đang dần dà thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa xen lẫn mùi thơm của cỏ buổi sớm. Trên giường tôi lười biếng nhắm chặt mắt lại. Tư từ mở ra, chói quá liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
15' sau.....
Nhi à! Dậy, dậy, dậy trễ học rồi! ---Đến đây, tôi mở phăng mắt ra vật đầu tiên tôi nhìn đến là cái đồng hồ.
- Á Á Á. Trễ rồi mẹ ơi.
Phi thân vào nhà vệ sinh tôi tắm rửa thật nhanh rồi chạy đến trường.
- May ghê tưởng trể rồi chứ, tất cả là tại tên đáng ghét xấu xa , tại hắn mà ra tất cả. Chã là hôm qua vừa về đến nhà tôi cứ suy nghỉ về tên đại ác nhân nào đó xấu xa mà còn độc ác nữa chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã cứu tôi đương nhiên phải có chút suy nghỉ chứ mà hắn còn quá đẹp nữa chứ báo hại tôi dậy muộn..
Đang suy tư, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng nói làm tôi sợ hết hồn la toáng lên nhưng Gia Khang vẫn bình tĩnh mà tươi cười khi làm tôi sợ hãi.
-Tại ai?.
- Hàn... Xém nữa là nói rồi hehe, kiểu này mà khai ra chắc tụi nó đánh cho không có đường về vì tưởng tôi nói xạo quá. Sau 1 tràng cười như con ngộ tôi dắt tay Gia Khang về chỗ ngồi.
Giờ ra chơi, tôi kéo tay Gia Khang xuống căn tin trước sự ngờ vực của mọi người. Tôi bỏ tay Gia Khang ra rồi làm vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm chân không ngừng bước ra xa. Cậu ta tiến tới, tôi lui về. Cậu ta càng tiến, tôi lại càng lùi. Tức nước thì phải vỡ bờ, cậu ta gào lên:
- Bà bị điên à? Làm trò gì vậy?
- Ông đứng xa tui ra tí đi , mắc công người ta tưởng tôi với ông có quen nhau đó, tui sợ bị ghét lắm.
- Bà bị điên à? Con ma nào nhập vô bà thế? Tại tôi đây đẹp trai ngời ngời nên họ nhìn đó.
- Gia Khang, Gia Khang đứng chờ tui tí - Tôi vừa nói vừa làm bộ dạng nhăn nhó.
- Sao vậy? Bà trúng gió à?
- Không . Tôi vẫn tiếp tục nhăn nhó.
- Chứ bà làm sao?
- Tôi đi ói, nghe ông nói xong tôi buồn nôn quá, ói ở đây làm mất mỹ quang trường học.
- Bà giỡn với tôi đó hả TRẦN UYỂN NHI - Gia Khang điên tiết hét lên, tay không ngừng vổ bôm bốp vào người tôi.
Bọn tôi cãi nhau to quá nên làm mọi con mắt hướng về phía mình và trong đó có cả Hàn Phong.
- Xin lỗi. tôi và Gia Khang vừa cúi đầu vừa làm động tác xin lỗi rồi đi lấy đồ ăn; miệng không ngừng cả nhau chí chóe còn chân thì đạp đá lung tung.
Khóe miệng nhếch lên Hàn Phong cười cười.
- Không ngờ tôi lại gặp được cô. Cô là học sinh trường tôi thì cô chết chắc, dám nói thế với tôi à?
Tôi ngoáy ngoáy tai, ai đang chửi tôi thế nhỉ? Quay sang Gia Khang tôi nghiêm mặt hình sự.
- Ai cho ông chửi tôi?
- Ma nào nhập vào người bà thì sao không chịu ra cho tôi đỡ khổ hả trời? Bà điên vừa thôi nhá, gôm hết cái điên của thiên hạ à?
Khuôn mặt Gia Khang làm tôi hết hồn, tôi đành cười cầu hòa:
- Không phải thì thôi làm gì mà gay dữ vậy?
Rè...Rè. Đang ngồi học thì bỗng dưng cái ngăn bàn rung liên hồi, tôi co ro sợ hãi.. Không lẽ....
- Điện thoại kìa
Ờ. Tôi tưởng động đất chứ. Nhìn vào màn hình hiển thị - 1 số lạ hoắc, tôi bắt máy:
- Alô
- Còn nhớ tôi không? - Giọng nói lành lùng phát ra từ đầu dây bên kia.
- Không.
- Tôi là Hàn Phong. 3h ra quán cafe Hoàng Nhật
Cúp máy rổi. Làm hết hồn, sao hắn ta lại biết số điện thoại tôi nhỉ? À! Cũng không có gì lạ, đại ca hắc giới mà. Khẽ thở dài tôi nằm trên bàn đầy ũ rũ.
- Xin chào quý khách - Chị phục vụ tươi cười khi thấy tôi bước vào.
Nhìn quanh 1 lượt, tôi dừng lại trước người thanh niên mặc vest đen lịch sự và 2 gã mặt mày bặm trợn,
- Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nhắn nhó kéo ghế ngồi sang phía bên đối diện.
Hắn ta nhếch mép cười rồi bảo vệ sỉ ra ngoài ,bọn thuộc hạ hiểu ý liền bước ra không quên gật đêu chào hắn.
- Cô có biết cô là người đầu tiên nói thế không?
Nụ cười dửng dưng trên mặt hắn ta rút ra 1 điếu thuốc rồi nói:
- Cô có hay không cảm thấy phiền nếu tôi hút thuốc?
- Không
Rít 1 hơi dài , hắn từ từ nhả khói vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt cương nghị nhìn tôi:
- Cô có bạn trai chưa?
Thoáng kinh ngạc, tôi nói:
- Chưa
- Vậy tôi có thể làm bạn trai cô không?
- Không.
Mỉm cười nủa miệng Hàn Phong ung dủng nhả ra 1 làn khói trắng đục rồi nhanh chóng hòa vào không trung.
- Tôi chỉ muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi thôi
Vẫn giử vẻ bình tỉnh, tôi nói:
- Tại sao lại là tôi?
- Cô rất thông minh, khi chia tay sẽ không rườm rà phức tạp. Tôi sẽ cho cô 100 triệu.
- Tôi không cần số tiền của anh. Chắc có lẽ anh đã hiểu nhầm gì ở đây, tôi không tệ đến mức phải lấy chính bản thân mình để có tiền.
Tôi đứng dậy, cười 1 cách khinh bỉ:
- Hẹn không bao giờ gặp lai.
- Khi nào cô đỗi ý thì hãy tìm tôi.
Khựng lại một chút, tôi lập tức bước nhanh ra ngoài sợ rằng không kiềm được mà ban tặng cho anh ta cả ly cafe.
Sau khi tôi đi, hắn nhếch môi cười đểu 1 cái, tự giễu cho cái suy nghĩ của mình.
- Cô ta đi thì cứ việc đi tại sao lại phải cho cô ta thấy không có cô ta Hàn Phong này vẫn có thể sống tốt. Môi hắn mấp máy, tự thức tỉnh cho cái lí trí đã mất đi 1 phần ung dung nhả ra 1 làn khói trắng. Chắc có lẽ kẻ độc tài như Hàn Phong không chịu nổi trước cảnh tượng thua dưới tay người khác.
Vài ngày trước....
- Xin lỗi anh - Hàn Phong, em không có cách nào quên được anh ta, e xin lỗi e không thể tiếp tục yêu anh được nữa. - Cô gái nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn.
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, hắn cất giọng:
- Vậy là cô lừa tôi, cô rất khá sao Hàn Phong tôi lại tin cô thế nhỉ, rất khá đấy Trúc Lâm.
- Em... Em ...- Trúc Lâm mặt đẫm nước mắt khỏe môi đã cắn đến bật cả máu.
Nhếch môi cười khinh bỉ hắn ta nói:
- Đừng để tôi thấy cô, đi!
Hắn chỉ tay ra cửa, giọng nói có phần tức giận, khóe mắt long lên sòng sọc. Trúc Lâm thoáng chút kinh sợ vì ở với hắn lâu nay đây là lần đầu cô thấy hắn tức giận đên thế bình thường mọi việc dù khó đến đâu hắn cũng giữ vẻ bình tỉnh rất tốt, có lẽ lần này hắn đã tức giận thật sự. Mở cửa, cô bước ra không quay đầu lại làm khuôn mặt Hàn Phong phiếm hiện nét đau khổ.
- Anh Phong- Vũ bất chợt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Lấy lại dáng vẻ bình tỉnh như thường, hắn ta nhả ra 1 làn khói che kín tâm tư. Cất tiếng nói:
- Chuyện gì?
- Thằng Khánh nó phản bên ta đi đầu quân cho Triệu Tử Hào, có nên xử nó không anh?
Rùng mình 1 cái Vũ lấy lại bình tĩnh dù đã biết trước kết quả:
- Vâng, tôi đã biết phải làm thế nào.
Cúi đầu cung kính, anh ta bước nhanh ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Triệu Tử Hào là người làm ăn lâu năm trong giới hắc đạo, tay chân ông ta có mặt ở khắp mọi nơi, địa bàn hoạt động cũng khá rộng. Nhất là khu bến tàu, ông ta chuyên vận chuyển thuốc cấm trái phép. Hàn Phong cũng không kém ông ta là bao, mới 21 tuổi đã nắm trùm không ít các khu vực làm ăn lớn từ Việt Nam sang đến thế giới. Năm nay Hàn Phong đã bước đến tuổi 28 để có được địa vị như ngày hôm nay, hắn đã đắc tội không biết bao nhiêu người, kẻ bị giết chết theo đó cũng nhiều vô kẻ. Triệu Long - con trai của Triệu Tử Hào cũng là 1 trong số những người bị hắn giết. Với khuôn mặt điển trai lạnh lùng không cảm xúc hắn đã hạ được nhiều băng nhóm để nắm trùm như bây giờ nên ai cũng muốn giết hắn nhưng không 1 ai có khả năng đó. Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_23 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 Phan_31 Phan_32 Phan_33 Phan_34 Phan_35 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK